Anh hùng băng giá khao khát tình yêu - Chương 8
[Riley POV]
Tôi liên tục mơ về quá khứ của bản thân sau khi Allen ra đi.
Tôi mơ về những tháng ngày vô lo tươi sáng khi tôi luôn được ở cạnh bên Allen từng phút từng giây.
Cậu ấy thường đánh thức tôi dậy trước bình minh và chúng tôi sẽ cùng nhau đi lấy nước để lau dọn cô nhi viện. Sau đó, chúng tôi chạy vặt cho người dân trong làng để nhận được vài món thức ăn nhỏ cùng san sẻ với những đứa nhỏ khác. Niềm hạnh phúc ngập trong trái tim, trước khi đánh một giấc ngủ dưới tán cây rộng lớn, chúng tôi cảm tạ Chúa vì đã trao chúng tôi cuộc đời này mặc cho cuộc sống nghèo khó.
Ngày ấy, chúng tôi cùng sống trong một cô nhi viện nhỏ trú nơi ngôi làng nghèo nàn.
Vì chẳng có mấy người phụ giúp, vị sơ chăm sóc cho chúng tôi phải một tay ôm hầu hết mọi việc trong cô nhi viện. Vì điều này, ngay cả đứa bé nhất cũng cố gắng phụ việc trong khả năng của nó. Nếu không, chúng tôi sẽ chẳng thể ăn. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng mỗi năm, mùa đông khắc nghiệt vẫn sẽ đến cắn xé lấy chúng tôi.
Tôi từng thì thầm với Allen, “…Tớ tự hỏi liệu chúng ta có thể sẽ được ăn thoả sức cho đến khi nào no căng bụng trên thiên đàng hay không.”
Và rồi cậu ấy đáp lại rằng, “Có thể chúng ta còn có thể có thịt để ăn nữa đấy.”
Không bao giờ cho phép bản thân rơi nước mắt, cậu ấy sẽ luôn đưa mắt nhìn lên trời cố nén những giọt nước mắt vào trong những lần như thế.
Trái tim tôi trở nên nặng trịch khi nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống trên bờ má ấy.
Tôi cảm thấy bản thân thật đáng thương hại. Tôi không hề muốn làm Allen khóc. Lại còn là vì sự yếu đuối của tôi…
Cái ngày vị sơ lớn tuổi mất, sự sợ hãi và lo lắng ập đến với tôi. Và những thứ cảm xúc này hiện rõ hơn bao giờ hết trong giọng tôi khi tôi hỏi cậu ấy rằng, “…Liệu cậu sẽ chết sao?”
Allen cười lớn sau khi nghe thấy câu hỏi ấy. Rồi một nụ cười dịu dàng dần thay thế, cậu ấy đưa tay vuốt lấy mái tóc tôi.
Nhưng cậu ấy chẳng hề nói không.
“Một ngày nào đó, chắc chắn tớ sẽ chết,” cậu ấy nói. Ngay cả trong những ngày như thế này, cậu ấy vẫn sẽ không nói dối chỉ để an ủi tôi.
“Nhưng không sao đâu. Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau. Nếu chúng ta chăm chỉ làm việc thiện lúc còn sống, chúng ta sẽ được gặp lại nhau trên thiên đàng. Nhưng nếu chúng ta làm việc ác, chúng ta sẽ chỉ có thể gặp lại nhau nơi địa ngục. Nên hãy cố gắng để có thể đến thiên đàng nhé,” cậu ấy nói, nụ cười … nở trên môi cậu ấy trong khi đôi bàn tay vẫn vuốt lấy mái tóc tôi.
Sau tất cả, những kỷ niệm ngọt đắng xen lẫn này lại mang đến những khốn khổ cho tôi.
Vì những kỷ niệm ấy, tôi đã ngụp lặn trong nỗi sợ, thẳng đến bờ vực của sự tuyệt vọng.
Allen. Người bạn từ thuở niên thiếu yêu dấu của tôi.
Nụ cười như ánh mặt trời ấy chìm trong bể máu, và đôi bàn tay ấm áp ấy dần lạnh như băng.
Dù cho cơ thể cậu ấy to lớn hơn tôi, nhưng cậu ấy…nhẹ bẫng trong vòng tay tôi.
“Ah!!!” Tôi bật mở mắt, cơ thể tôi bật khỏi lớp nệm. Những hơi thở nặng nề và gấp gáp, tôi cố gắng giữ vững hơi thở của bản thân.
Giữa đêm đen tĩnh lặng, trái tim đập liên hồi nơi tôi vang lên chói tai. Từng lớp mồ hôi bám trên da tôi và adrenaline chạy dọc trong từng mạch máu, khiến cơ bắp trên người tôi như thắt lại. Nhưng tôi hít sâu cố chịu đựng cơn đau, cố gắng để khiến bản thân bình tĩnh.
Tôi muốn đưa tay móc lấy trái tim của bản thân ra, đấm lên nó thật mạnh mẽ với đôi tay trần trụi của mình.
Tôi ghét cay ghét thắng nó. Ghét cái cách nó vẫn đập từng nhịp dù tôi đã mất Allen.
Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu ngủ cạnh Ilya, những cơn ác mộng ấy dần thay đổi.
Trong giấc mơ của tôi, trong khi tôi ôm lấy cái xác của Allen và cả tâm trí như rơi vào tuyệt vọng, một ai đó đến gần và đưa tay vỗ về lấy mái đầu tôi. Tựa như đang an ủi một đứa trẻ.
‘Đừng khóc, Riley, Chúng ta rồi sẽ được gặp lại nhau mà, thấy không?”
Và từng hàng dài nước mắt chảy ra nơi đôi mắt… tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, Ilya vẫn đang yên bình say giấc, đôi môi khẽ mở cùng cơ thể chìm sâu trong lớp mền ấm.
Tuy vậy, nhiều khi tôi vẫn chẳng thể tin vào mắt mình. Sự khát khao nơi tôi dành cho Allen có thể đã khiến não tôi bịa ra những ảo giác, thế nên tôi luôn khẽ dùng ngón tay nhấn lên ngực cậu ấy, để chắc chắn rằng cậu ấy là thật.
Từng nhịp đập mạnh mẽ nơi trái tim cậu ấy bên dưới ngón tay tôi nói rằng Ilya vẫn còn sống.
Rất thật, âm thanh bất lực tựa như của một loài động vật nhỏ bé. Tôi bất giác cảm thấy nó thật đáng yêu.
–
Sau khi tôi bắt đầu sống cùng Ilya, vô số thứ đã khiến tôi hoang mang vô cùng.
Allen đã sống 12 năm. Và Ilya thì đã sống 16 năm,
Cả hai thân phận ấy tựa như hoàn toàn đan xen vào nhau trong cơ thể Ilya. Ngay sau khi kể lại những ký ức với tư cách Allen, cậu ấy liền có thể vui vẻ trò chuyện cùng những vị khách.
Mỗi khi cậu ấy nói về một việc gì đó trong cuộc sống hiện tại của cậu ấy mà tôi chưa từng biết đến, hay làm ra một vẻ mặt nào đó mà tôi chưa từng được thấy qua, một cỗ buồn bã lại càng dâng cao lên trong lòng tôi.
Nhưng Allen đã đến và đoàn tụ với tôi. Cậu ấy đã từ chối cơ hội được đến thiên đàng để có thể tiếp tục bước bên tôi.
Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi cậu ấy quay về, đến mức tôi vỡ oà trong vui vẻ, từng hàng nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt tôi. Với tất cả những điều này, tôi nên cảm thấy biết ơn và không đòi hỏi thêm điều gì nữa, nhưng khát khao xấu xa của tôi – chiếm hữu cậu ấy đã xuất hiện một cách rất khó mà chịu được.
Chúng tôi luôn cùng nhau tựa như hình với bóng ở cô nhi viện, nhưng hiện tại, điều ấy rất khó để xảy ra.
Tâm trí tôi càng bay xa đến những câu chữ mà Ilya từng nói. “Nhìn tớ đi, Riley. Ilya là người đang sống hiện tại, không phải Allen. Allen đã chết từ cái năm nó 12 tuổi rồi.”
Giữa phòng tắm mờ hơi nước, Ilya đặt tay tôi lên ngực cậu ấy.
Từng nhịp đập nơi con tim cậu ấy chạy nhanh hơn bình thường. Hai bờ má ấy khẽ ửng lên hồng hào khi đôi mắt của cậu ấy, chứa đựng sự kìm nén của cơn giận, ghim thẳng vào người tôi.
Tôi có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết, khi Ilya tự trán lên vai tôi, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.
Khi nhìn thấy lớp da trần trụi nơi Ilya, một cảm xúc một chạm vào nơi ấy dâng lên trong tôi. Nhưng tôi đã cố ép mình kìm nén lại.
Tôi chẳng biết liệu Ilya có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập mạnh từng nhịp hay không, nhưng cậu ấy đã thả lỏng người thư giãn.
Khi cậu ấy đặt toàn bộ trọng lượng của bản thân lên người tôi, cậu ấy khẽ cọ trán mình lên vai tôi.
Khá chắc chắn rằng, Ilya đã hiểu sai lý do vì sao tôi tái mặt.
Đó chẳng phải lời nói dối khi nói rằng tôi đã buồn khổ vì Allen đã hy sinh mạng sống của mình cho tôi. Để tôi có thể chấp nhận được sự thật ấy và bắt đầu làm quen với một cuộc sống thực tại đã thay đổi hoàn toàn khi không còn sự hiện diện của cậu ấy là không thể.
Nhưng quan trọng hơn thảy, tôi cảm thấy khó chịu vì Ilya đã nói với kiếm sĩ về việc đã xảy ra khi cậu ấy đứng trước cánh cửa tử thần.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mà cậu ấy nói một chuyện gì đó với một người hoàn toàn xa lạ trước khi nói với tôi.
Khi ấy Allen đã nghĩ gì, và cậu ấy đã chiến đấu ra làm sao? Trong những khoảnh khắc đó, liệu cậu ấy đã từng sợ hãi? Liệu cậu ấy có từng trách giận tôi?
Dù tôi có khát cầu một lời giải thích đến thế nào, tôi quá sợ hãi để hỏi cậu ấy và những câu nói cuối cùng mà cậu ấy để lại.
Sau khi cậu ấy nói với tôi rằng cậu đã kể nó cho ngài kiếm sĩ nghe, tôi sững sờ đứng tại chỗ. Tựa như có ai đó dã tạt một gáo nước lạnh vào người tôi.
Ilya là người đang sống hiện tại, trong khi Allen đã chết từ cái lúc cậu ấy chỉ mới 12 rồi.
Nhưng theo như tôi nghĩ, bọn họ đều là một người, một người đối với tôi. Và hơn nữa…
Ilya thật sự rất tốt.
Cậu ấy nhận được cảm tình từ mọi người tựa như cách mà Allen đã từng được đánh giá cao ở cô nhi viện…
Ngay cả cái tên kiếm sĩ kia, người đã từng vô cùng nghi ngờ cậu ấy, lại thường xuyên ghé đến thăm Ilya chỉ sau một lần nói chuyện giản đơn.
Khi tôi lắng nghe những cuộc trò chuyện phím của họ, trái tim kích động nơi ngực tôi ngập tràn sự u ám.
Tôi cảm thấy khó chịu, ngay cả khi Ilya chỉ đơn thuần chào hỏi và khẽ cọ mũi cậu ấy với con ngựa! Tôi sẽ chẳng kiểm soát nổi bản thân mình,
Tôi vẫn luôn mong muốn được quay về làng Tobol.
Quay về cái nơi đã bị giấu đi đằng sau cây thánh giá, ngay dưới cánh cửa sập.
Chỉ tôi và Allen biết về nơi đó. Nó là nơi mà cậu ấy đã khoá tôi lại bên trong khi con quỷ đến giết chết cả ngôi làng,
Tôi cũng đã định giấu Ilya bên trong nơi này.
Nơi không một ai có thể làm tổn thương cậu ấy.
Tôi khát khao việc có thể tạo ra một thế giới nơi mà chẳng có thứ gì có thể làm phiền đến chúng tôi.
Những cảm xúc ấy của tôi quá đáng khinh để được gọi là tình thương, lại quá không hợp để được gọi là yêu.
Tôi đã định giấu đi những đam mê méo mó và mong muốn dơ bẩn ấy.
Nhưng tôi thất bại.
Đó là khi tôi nhìn thấy Ilya chuẩn bị rời phòng. Chỉ như thế, sự thèm khát của tôi đã bùng nổ mà chẳng có chút báo trước nào.
Khi Ilya chạm lên tay nắm cửa, hình ảnh ngày ấy của Allen khi cậu ấy khoá tôi lại trong nơi trú bí mật của chúng tôi tựa như chồng lên tấm lưng của Ilya,
Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ biến mất và tôi chẳng thể làm gì để dừng cậu ấy lại.
Tôi lo rằng cậu ấy sẽ chết khi bước chân ra khỏi phòng một mình.
Thế nên chẳng thứ gì có thể khiến tôi cảm thấy rằng cậu ấy nên rời khỏi phòng.
Chỉ trong một giây phút, tôi đã đè cậu ấy xuống cạnh giường, đè lên trên cơ thể mềm yếu của cậu ấy.
Khi tôi bám lên người cậu ấy, cầu xin cậu ấy đừng rời đi, tôi khoá tay chân cậu ấy lại, ghì cậu ấy xuống với cơ thể của tôi.
Ilya chẳng hề chống cự.
Cậu ấy chỉ nhìn tôi với cặp mắt nhiễm nét bất ngờ, trước khi dần dần thả lỏng.
Sau đó cậu ấy đã cọ má mình lên đầu tôi, cố xoa dịu tâm tình nơi tôi. Thì thầm với tôi rằng cậu ấy sẽ chẳng đi đâu hết. Ilya chấp nhận mọi mặt của tôi. Cả cái khát khao dơ bẩn và tất cả mọi thứ.
Vẫn còn sững dờ, cậu ấy đã thì thầm với tôi, “Này…Cậu thích tớ đến thế sao?”
Dù vậy, tôi chẳng thể gọi cái cảm xúc này chỉ đơn giản là “thích.”
Nó chẳng nhẹ nhàng hay đẹp đẽ như vậy.
Hơn thế, tôi càng muốn giữ cậu ấy tại một nơi chẳng ai biết ngoài tôi.
Để có thể che dấu cậu ấy khỏi tất cả mọi người. Để tách rời cậu ấy khỏi mọi thứ và rồi tôi có thể tìm hiểu tất cả mọi điều về cậu ấy.
Để đắm mình vào từng chút một nơi cậu ấy. Từ sâu thẳm trong cơ thể, thẳng đến những góc khuất bí mật nhất trong linh hồn cậu ấy, Để tôi có thể cùng cậu ấy gắn thật chặt vào nhau và rồi cậu ấy sẽ chẳng thể rời xa tôi thêm lần nào nữa.
Để chẳng có thứ gì có thể hiện hữu trong mắt của cậu ấy ngoài tôi.
Đáp lại, tôi đan những ngón tay của bản thân lại cùng cậu ấy. Thấy thế, một tiếng cười nhé phát ra từ miệng Ilya.
Siết chặt lấy cái nắm tay, cậu ấy khẽ thở dài bên tai tôi. “Tớ cũng thích cậu.”
Tôi biết. Tôi hiểu.
Cậu ấy thích tôi. Đó là lý do mà cậu ấy hy sinh cả mạng sống của bản thân chỉ để tôi được sống.
Nhưng cậu ấy chỉ thích tôi với tư cách một người bạn từ thuở thơ ấu.
Cái “thích” của tôi hoàn toàn khác.
Cái “thích” mà tôi thèm muốn cơ bản là khác nhau một trời một vực.
Những lời của Ilya khiến trái tim tôi rơi vào một cảm xúc trộn lẫn giữa hạnh phúc và buồn đau.
–
Làng Tobol nằm tại phía bắc của thủ đô.
Nó là một vùng đất đầy khắc nghiệt với mùa đông lạnh giá kéo dài gần 6 tháng mỗi năm. Không may càng thêm xui xẻo, cây cối trong những khu rừng xung quanh ngôi làng đều cao và có thân ốm. Và những gỗ cây này có thể dễ dàng bắt lửa tạo nên cháy rừng trong mùa đông khô khốc.
Ban đầu, tôi đã định sẽ đi xe bò về nhà. Nhưng hiện tại, khi đang cưỡi trên Chescal, tôi chậm rãi hướng về ngôi làng nhỏ.
Khi tôi lén lút liếc nhìn Ilya đang cưỡi ngựa bên cạnh, cậu ấy nhìn lại tôi với một nụ cười nhẹ rồi khẽ nghiêng đầu.
“Hm? Sao thế?” Cậu ấy vui vẻ hỏi.
“Tớ nghĩ chúng mình nên dựng trại sớm thôi.”
“Sớm thế sao? Dù cho mặt trời vẫn còn đang ở trên cao à?”
Tôi giải thích với Ilya, người vẫn đang khó hiểu, rằng chúng tôi cần thời gian để đi tìm nguồn nước và lượm nhặt củi khi vẫn trời vẫn còn ánh sáng.
Tôi cùng giục cậu ấy vội lên, bởi vì một ngày trong núi sẽ kết thúc sớm hơn những gì mà mọi người nghĩ.
Ilya gật đầu và đáp lại tôi với một nụ cười, đôi mắt lấp lánh sáng.
Đầu mũi cậu ấy đỏ lên vì cái lạnh, khiến cậu ấy nhìn như một đứa trẻ. Ngay cả những chi tiết này của cậu ấy trông thật đáng yêu đối với tôi.
“Tuân lệnh, Ngài Riley~ Nên là, chúng ta cần tìm nguồn nước đầu tiên, đúng không?”
Tôi gật đầu. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn trời, khẽ nheo mắt nhìn vị trí của mặt trời một lần nữa.
Từ ngày tôi cầu xin cậu ấy đừng rời khỏi tôi, Ilya đã dừng giữ khoảng cách giữa cậu ấy với tôi.
Cứ khi nào chúng tôi ngồi cùng nhau, cậu ấy sẽ dịch đến gần tôi cho đến khi hai bờ vai chạm nhau. Và khi chúng tôi đối diện nhau cùng ăn, đôi mắt ấy sẽ ánh lên niềm vui cùng lúc cậu ấy nở một nụ cười hướng đến tôi.
Khi tắm, cậu ấy sẽ giúp tôi chà lưng. Cậu ấy còn ngủ cùng giường với tôi khi đêm đến.
Ừ thì, cậu ấy nói rằng bởi vì cậu ấy lạnh. Và đôi bàn chân cậu ấy khi chạm vào thật lạnh lẽo. Thế nên, tôi nghĩ rằng cậu ấy đang nói sự thật.
Cậu ấy thường cười với tôi gần hơn trước rất nhiều. Vào lúc này, tôi chẳng còn thể giữ bình tĩnh nữa. Cậu ấy đang có ý gì sao?
Sau khi dựng trại và chuẩn bị một số vật dụng cần thiết, chúng tôi ngồi quanh lửa trại để ăn tối.
Bữa ăn của chúng tôi chỉ là bánh mì cứng ngắc và súp.
Ngay cả như thế, súp hạt Kieri vẫn làm ngực tôi như ấm lên.
Chúng tôi rơi vào một khoảng lặng thoải mái khi tôi nhận thấy một hương vị xưa cũ. Sau một lúc hồi tưởng về quá khứ, tôi phá vỡ sự im lặng.
Chần chừ, tôi nói, “Ilya… Có một thứ mà tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu. Nhưng tớ lại luôn chẳng dám hỏi suốt bấy lâu nay,”
Đôi mắt của Ilya mở to trong sự bất ngờ, cậu ấy nghiêng đầu như đang hỏi.
Khuôn mặt cậu ấy, khi được chiếu sáng bởi ánh lửa trại bập bùng, trông quá giống Allen. Tôi khẽ nhắm chặt mắt để đuổi hình ảnh ấy khỏi tâm trí mình.
Ilya không phải là Allen.
(…) Cặp mắt của cậu ấy luôn tỏa ra ánh sáng. Bờ má bị lửa trại nhuộm đỏ ửng.
Ilya không hề giống Allen trong quá khứ. Cậu ấy tái nhợt đi khi bị lửa chói sáng.
“…Hồi đấy-” Giọng tôi như nghẹn lại. Tôi chẳng thể nói rõ lời nào khác ngoài hai chữ ấy.
Tôi muốn hỏi cậu ấy quá nhiều câu hỏi.
Tôi muốn nói cho cậu ấy nghe quá nhiều thứ.
Nhưng quan trọng hơn thảy..tôi mong có thể nói lời xin lỗi với cậu ấy.
Nếu khi ấy tôi mạnh mẽ hơn, tôi đã có thể bảo vệ Allen khỏi con quỷ dữ.
Tựa như cách Allen đã làm để bảo vệ tôi vào cái ngày kinh hoàng đó, tôi đã có thể nhốt Allen lại dưới hầm và đi ra, tiết lộ rằng tôi mới chính là anh hùng.
Tôi đã giết đi Allen bởi sự yếu đuối của bản thân-
“Riley.” Giọng nói của Ilya kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ tuyệt vọng. Khi tôi lấy lại tầm nhìn của mình, tôi mới nhận ra rằng ánh mắt sắc bén của cậu ấy chỉ cách tôi vài inch.
Nơi đầu mũi của hai chúng tôi chạm nhau, và hơi thở nóng hổi của cậu ấy phải ra bên khoé miệng tôi.
Dẫu vậy, ngay trước khi tôi có thể run lên vì cảm giác vui sướng này, đôi môi mềm mại của Ilya chạm lên môi tôi.